Bài dự thi 007

KÍ ỨC NGÀY HÔM QUA

Tác giả: Bình An (Việt Nam)


Nước mô tơ mát quá nội ơi! - thằng cu Đực nhảy tưng tưng thích thú đùa nước.


- Sướng không nào?- bà đang cầm ống nước tưới vườn mãng cầu hỏi lại.


- Dạ sướng quá chừng luôn - Nó trả lời chắc nụi.


Qua mấy câu chuyện trò của hai bà cháu vừa rồi hẳn bạn cũng đoán ra cảnh này ở nông thôn rồi. Chỉ có vùng quê yên bình mới có những vườn mãng cầu rộng lớn như vườn nhà thằng cu Đực thôi . 


Thằng nhỏ năm nay bảy tuổi. Nó là đứa ngoan hiền dù đôi khi cũng có chút bướng bỉnh. Bướng bỉnh nhưng mà đáng yêu.


Tuổi thơ của nó nhẹ nhàng như mây bay trên trời và hồn nhiên như hoa cỏ. Ở vùng quê điều kiện vật chất tuy không bằng thành phố nhưng mà được cái vui ơi là vui. Nhất là được chơi những trò chơi rất là tuổi thơ như trốn tìm, chọi đất, bịt mắt bắt dê. 


Chiều nào cũng vậy, vừa đi học về là nó bỏ cặp đó rồi chạy tót ra ngõ chơi với đám bạn. Chơi đã đời chạy về tắm cùng vườn mãng cầu. Mỗi khi thấy bà tưới cho cây là nhảy vô tám ké. Nước chiều mát rượi gội rửa đất bụi và làm tươi tắn tâm hồn trẻ thơ. Nó ưng hòa mình với những tia nước phun từ trên cao xuống mãi thôi. Trời chạng vạng rồi bóng hai bà cháu còn loáng thoáng nơi khu vườn. 

...


Lên chín tuổi thằng nhỏ vẫn còn mê ngâm mình trong nước như buổi nào lắm lắm. Tất nhiên bây giờ nó không còn cởi trần nhông nhông nữa. Nó đã lớn rồi mà. 


Thời gian trôi nhanh như gió nhẹ lướt mùa hè. Mùa hè chín tuổi trông cu Đực cao lớn và đẹp trai hơn xưa. Đôi khi soi mình dưới nước nó cũng không nhận ra đó là chính mình. Mặt  tươi như hoa. Nó về hỏi bà: 


- Bà ơi, cháu nay đã lớn rồi đúng không ạ? 


Bà cười hiền: 


- Ừ. Cu Đực sắp ra thanh niên rồi. 


Bà nói hơi quá thôi chứ nó chưa ra thanh niên đâu. Thanh niên ít gì cũng phải mười lăm mười sáu kìa. Nghĩa là nó phải đợi thêm mấy năm nữa mới tới cái tuổi đó. Nó đợi không có nghĩa là ngồi đó đếm từng ngày từng giờ trôi qua. Bây giờ học càng lên cao càng nhiều môn nên bận rộn ghê luôn. Cu Đực miệt mài trong bài vở ngày đêm, mặc thời gian trôi đi như thế nào. 


Cứ như thế mà nhoáng một cái cu Đực đã thành thanh niên. Đó là ngày nó học lớp chín. Lớp chín là lớp lớn nhất của cấp hai nên mấy em lớp dưới gọi mấy anh lớp trên một anh hai anh ngọt xớt. Càng ngọt ngào hơn khi mấy đứa con gái lúc nào cũng lễ phép xưng hô anh - em đàng hoàng. Cu Đực cũng như mấy đứa con trai khác nở mũi hãnh diện lắm luôn.


Để rồi trong số những giọng nói làm say mê lòng người kia có một đứa làm cu Đực mơ nhớ đêm ngày. Con bé đó tên Minh Anh, học lớp sáu. Minh Anh da trắng, mũi cao và  để tóc y như con trai nhưng cực kì dễ thương, cá tính. Có phải mái tóc ấy đã gõ cửa trái tim tơ non của cu Đực để lần đầu tiên trong đời biết thế nào là rung động và yêu.


Yêu lại chẳng dám nói ra. Yêu thầm qua ánh mắt, nụ cười mà thôi. Có lẽ ở cái tuổi này tình đơn phương là phổ biến hơn là tình song phương. Bởi lẽ đối phương không hề biết có ai đó đang để ý mình nên cứ vô tư hát ca. Trong khi đó nửa kia lại ngại ngùng, rụt rè không dám tỏ bày. 


Khi nó lên cấp ba tình yêu cũng chấm dứt từ đó luôn. Không còn cơ hội để gặp Minh Anh mỗi ngày, không còn sâu đậm như buổi ban sơ. Cấp ba cu Đực lại mơ đến đóa hoa mới tên là Quỳnh Hương. Quỳnh Hương cùng tuổi với nó và cũng rất là dễ thương. Nhưng giống như mối tình đầu, mối tình này cũng là đơn phương. Và mối tình này cũng là mối tình để lại cho cu Đực những nuối tiếc lớn trong cuộc đời.


Bởi vì vào trước ngày cu Đực định tỏ bày lòng mình cho người ta biết, nó lại hay tin Quỳnh Hương sắp lấy chồng. Một cuộc hôn nhân lẽ ra không nên tồn tại trên đời này nhưng vì nhà Quỳnh Hương quá nghèo nên phải nghỉ học đi lấy chồng để đổi lấy sự giàu sang. 


Có bao giờ cu Đực lại buồn đến vậy? Có bao giờ một đứa con trai mạnh mẽ lại khóc như trẻ thơ?  Cu Đực đã khóc thật và nó biết từ đây thôi không còn mơ mộng nữa. 

...


Tốt nghiệp đại học, cu Đực lo cày ngày cày đêm kiếm tiền. Còn trẻ còn khỏe phải lo. Lo để mai này còn có gia đình nữa. Mà chuyện gia đình của nó chắc còn lâu.

Sau hai lần nửa chừng dang dở yêu đương cu Đực không mặn mà đến sợi tơ tình lắm rắc rối nữa. Những gì của ngày xưa cũ nó xem như là một chút hương vị tuổi mới lớn. Kỉ niệm gói giữ thật sâu vào lòng để nó mãi đẹp với riêng cu Đực. 


Hai mươi lăm tuổi nó vẫn cô đơn dù đẹp trai phong độ không thua kém ai. Mỗi ngày lịch sinh hoạt của cu Đực không có gì thay đổi. Đi làm về rồi ăn uống, ăn uống xong nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lang thang dạo mát trên những con phố lẻ loi đêm cuối tuần.


Đôi lần thấy những đôi tình nhân trẻ kề sánh bên nhau nó cũng thèm ước được như thế. Nhưng một thoáng nghĩ suy qua nhanh, nó gạt ngay hai chữ tình cảm ra khỏi đầu. Đêm đã khuya, gió hiền hòa đưa cu Đực vào giấc mộng thần tiên. Giấc mộng đẹp mà trước giờ nó chưa hề thấy bao giờ. Nó thấy Minh Anh và Quỳnh Hương. Hai cô gái ấy bây giờ là hai nàng tiên rạng rỡ mặc đồ xinh đẹp và môi nở hoa cười. Cu Đực gọi hai nàng ới ới nhưng chẳng nghe tiếng trả lời. Một thoáng mơ hồ hai cô nàng mờ nhạt dần rồi phút chốc biến tan trong sương khói hư vô. Mộng tan biến. Cu Đực giật  mình mồ hôi ướt đẫm nhìn xung quanh căn phòng chỉ một mình nó với nó mà thôi. 


Đã lâu lắm rồi nó mới gặp lại hai nàng. Mà là gặp trong mơ. Đã lâu lắm rồi con tim mới chợt rung rinh vài phút giây. Không biết hai nàng bây giờ ở đâu và cuộc sống thế nào. Đã có gia đình chưa và nếu có thì hạnh phúc trọn vẹn không. Trong đêm lặng lẽ cu Đực thầm cầu mong cho hai nàng luôn  bình an và hạnh phúc trong cuộc đời. 

...


Ngoài kia từng tiếng ve rộn ràng bản đồng ca đã gọi hè. Hè về. Cu Đực cũng về. Nó về quê thăm nội, thăm những người bạn thời trẻ trâu, thăm con đường từng in dấu chân thời bé dại. Và thăm kí ức đã ngủ quên bấy lâu. 


Phượng hồng đỏ rực nơi sân trường nó học năm nào. Ghé ngang qua nhìn vô bên trong, lòng nó bỗng xao xuyến bồi hồi đến lạ. Trường đây mà người xưa nào thấy. Trường đây mà cố nhân sao không về thăm. Trường đây mà tình đầu của nó đâu mất rồi. Tình đầu đã xa mười năm mà ngỡ như mới hôm qua. Hôm qua có bao giờ trở lại.


Đọc xong câu chuyện hẳn bạn thắc mắc không biết tên thật của cu Đực là gì?  Thực ra cu Đực chỉ là cách gọi dễ thương mà bà và mọi người hay gọi chàng trai ấy thôi. Hòa Bình mới đúng là tên thật của chàng trai ấy đó. Một cái tên thật đẹp!